books/friends

tôi thèm được đi hội sách nhà sách

có thể lang thang cả ngày coi sách

thích sờ giấy sách

mê nghe mùi sách

khoái lật mở coi sách muốn nói gì và nói như thế nào và đằng sau những con chữ đó có thể là ai:

người ở lục địa khác

người ở thời điểm khác

người đã gặp

người chưa từng gặp

chỉ trên trang giấy này gặp gỡ nhau

nhiều khi chỉ một vài giây thôi

nhiều khi cả một đời:

không quan trọng. đôi lúc chỉ một lời

làm tất cả mọi khoảng cách đó biến mất

và càng đọc thì càng cảm thấy sự hiện diện của người đã gửi gắm phần không thể chết của họ vào ngôn từ.

biết bao bạn hữu của tôi đã chết rồi

khi tôi gặp được họ, nên khi đọc sách của họ

tôi nghe niềm sống của bạn mình

cách nhau trăm năm tuổi cũng không can hệ gì

vì chỉ biết nhau qua tâm tình mà thôi,

và những khi tôi nằm mơ xem họ kể về thế giới mà họ hình dung được tạo dựng được

vượt qua được mọi giới hạn của vật lý địa lý duy lý

sống muôn ngàn cõi trong một cái chớp mắt dài hơn triệu kiếp người.

khi mở mắt ra tôi vẫn là người

nằm cạnh tôi là trang sách mở

tôi nghe mặt mình ướt lệ

bạn vừa đó thôi bạn lại đi rồi

chỉ còn giấy mực ghi dấu lại…

_____________________________________

I want to go to book fairs, bookshops

I can wander all day looking at books

like to touch paper from books

love the smell of books

enjoy flipping open the page to see what those books want to say and how they say it and whom it could be behind those words:

people on another continent

people from another time

whom I have met

whom I’ve never met ever

only on this page have we encountered each other

sometimes for just a few seconds

sometimes for a whole lifetime:

it’s not important. sometimes only one word

makes all that distance disappear.

and the more I read, the more I feel the presence of the person who put the immortal parts of themselves into words.

so many of my friends already died

when I met them, so when I read their books

I hear the livingness of my friends

hundreds of years’ difference in age did not matter

because we only know each other through matters of the heart

and when I dream they tell me about the world they envision being created

beyond all limits of physics geography rationality

thousands of lives lived in the blink of an eye, longer than a million lifetimes.

when i open my eyes i’m still human

lying next to me is an open book page

I hear my face wet with tears

you’ve just been here now you’re gone again

only in paper and ink does your mark remain…

Advertisement

Một phần trăm trước khi tuyệt vọng/One percent prior to despair

 

Một phần trăm trước khi tuyệt vọng

những tối như tối nay tôi không thể ở trong căn phòng mình, phải tìm cớ ra ngoài.
em gái viết bảo đau đầu. ghét khoảng thời gian này trong ngày. có cảm giác muốn chết.
tôi cũng có cảm giác ấy. độ bốn đến sáu giờ chiều. những ngày này, trời mau buông tối.
một người nói, bạn đừng đến thành phố của tôi những ngày này, nỗi niềm tê tái của bầu trời khiến người ta u buồn.
tôi muốn nói, thành phố của bạn có não nề bằng thành phố của tôi?
tôi luôn rảo bước nhanh, đôi lúc thoáng sợ những người xung quanh mình.
những ánh nhìn có màu xám, nặng trĩu, như thực tại giữa tôi và họ. khoảng cách giữa chúng tôi.
trái tim của chúng tôi dường như không có nét gì giống nhau.
tôi thủy chung cùng một ai đó, tình cảm dành riêng cho anh, không muốn nhìn ai khác, không muốn nghĩ về ai khác.
nhưng không yêu anh.
không thoải mái trải lòng cùng anh. cũng không thật tin anh.
từ khi mới thở, vốn không thể tin tưởng người khác hoàn toàn, nhiều lắm đâu chừng chín chín phần trăm.
vì một phần trăm đó, chưa bao giờ tôi yêu được một người.
vừa thoáng phải lòng đã thấy mình phản bội.
vì một phần trăm.
tôi gặp một người bạn, cười nói và ăn tối.
trước khi gọi món đã hình dung ra mùi vị của món ấy trong vòm miệng.
bất giác chỉ muốn nhắm mắt lại
quên đi tất cả những điều này.
có thể, sau sáu giờ tối,
khi bóng đêm tràn khắp,
tôi sẽ vui lên một chút.
góp nhặt một chút hạnh phúc, một chút hy vọng,
không cần những gì quá lớn lao,
đưa tôi từ giây này sang giây tiếp theo bình an.
vì một chút những thứ không rõ tên,
vì một phần trăm chưa thể nào trao gửi,
tôi đã cứu mình khỏi rất nhiều lần
trước những bánh xe di chuyển quá nhanh.
trước mỗi ngày trôi qua quá nhanh.
chỉ có cơn tuyệt vọng của tôi,
thật chậm

____________________________________________________________

I wrote this piece in Vietnamese then translated to English myself. Sometimes I do it the other way around – write in English then translate to Vietnamese. This process is always challenging because of the differences between both languages, yet it mesmerizes me since I love them both.


One percent prior to despair

during nights like tonight I cannot stay at my place, must find an excuse to go out.
little sister wrote about her headache. hated this time of the day. felt like she wanted to die.
I have that feeling too. around four to six p.m. these days, the night comes quickly.
one friend said, ‘do not come to my city these days, the grieving sadness of the sky makes people depressed.
I wanted to say, ‘would your city be more melancholic than mine?’
I always pick up my walking steps, sometimes slightly scared of the people around.
the glances colored grey, oppressed, like the reality between them and me. the distance between us.
our hearts do not seem to bear any resemblance.
I am loyal to someone, devote my admiration to only him, do not want to look at anybody else, do not want to think of anyone else.
yet do not love him.
do not feel comfortable unfolding my heart to him. do not really trust him.
since my first breath, I cannot fully trust others, perhaps as much as ninety-nine percent.
due to the remaining one percent, never have I ever been able to love a person.
the first glimpse of love already comes with the guilt of betrayal.
because of one percent.
I meet a friend, laugh, talk, and have dinner.
before ordering food I already imagine its flavor in my mouth.
suddenly just want to close my eyes
forget about all of this.
perhaps, after six p.m.,
when darkness emerges,
I will be slightly more cheerful.
collect some happiness, some hope,
no need for anything extravagant,
bringing me from one moment to the next safely.
because of a little of the unnamed things,
because of one percent that has not been given,
I have many times saved myself from
the wheels that move so fast.
the every day that passes by so fast.
only my despair,
so slow

Thơ về Sài Gòn

Hôm nay tự nhiên đọc được bài thơ này trên Tuổi Trẻ Online. Đơn giản, nhưng rất Sài Gòn – nắng, bụi, mưa, đông đúc, và những hàng ăn đêm…

Sài Gòn

NGÔ LIÊM KHOAN

 

Sài Gòn nắng đến độ
Em phủ kín khẩu trang
Ta chỉ còn biết yêu đôi mắt

Sài Gòn mưa đến độ
Ta chưa kịp xòe ô
Em đã về nhà ai ướt áo

Sài Gòn bụi đến độ
Ta lạc mất mùi nhau
Sau một chiều kẹt xe vô cớ

Sài Gòn đông đến độ
Có quá nhiều dáng người
Ta sửng sốt… là em

Sài Gòn rộng đến độ
Mười năm ta xa nhau
Chưa một lần gặp em tình cờ trên phố

Sài Gòn vui đến độ
Ta không còn đủ buồn
Để đi hết những quán đêm

 

Ảo tưởng

Tôi nhớ một vài điều đã có


ví dụ như
sắc hoàng hôn rạn vỡ
trong mắt em


ví dụ như
đôi môi em khô ran nhợt nhạt
run lên từng đợt sóng
khi tôi hôn em


ví dụ như
tay em khẽ nắm tay tôi
lành êm như gió
sao lại mang cả trời xanh trong đó


ví dụ như
một ngày
trước phòng chờ sân bay
em quay lại nhìn tôi
người ta thì thầm về niềm luyến tiếc
nơi những người yêu nói lời tiễn biệt
trước mỗi chuyến đi xa


Chỉ riêng mình tôi biết
từ sắc hoàng hôn rạn vỡ trong mắt em
linh cảm về một nỗi mất mát
giản dị
như lúc chúng ta yêu nhau.


Không một dòng tin từ em
Tôi vẫn sống như từng ngày vẫn thế
vẫn yên bình
Vẫn ngày. Vẫn đêm.


Có khác biệt gì đâu khi tôi chẳng còn em
Nỗi buồn này phải đâu là thật
tôi trấn an mình bằng tầng tầng lớp lớp
của nỗi cô đơn


Tôi nhìn vào tim mình
Tình yêu không còn ở đó
Tôi chỉ nhớ một vài điều đã có
một trong vài điều thi thoảng là em.

Khúc Tình Ca Hạ Cuối (2004)

Chẳng còn bao lâu nữa phải không em
Tôi hát cho em khúc tình ca hạ cuối
Cho những điều chưa một lần được nói

Tôi yêu biết bao những trưa tan học
Được đi gần em đến tận cổng trường
Được trông thấy em vui bên bè bạn
Dù trong ánh mắt em nhìn không có bóng hình tôi.

Tôi yêu biết bao những lúc thấy em cười
Và nao nao khi biết em đã khóc
Ai cũng có những điều không nói được
đọng lại thành nước mắt
phải không em?

Em từng nhận những bài ca vô danh
Những bài thơ vụng về ai lén tặng
Những món quà nhỏ chẳng biết rằng ai gửi
Tôi chỉ có thể làm cho em những điều không tên…

Tôi chỉ có thể đâu đó ngắm nhìn em
Chỉ có thể ao ước một lần mình dám nói
Chỉ có thể là người chờ đợi
Một điều gì không biết nữa
em ơi

Ngày tốt nghiệp sau cùng
Bên một người
mắt em long lanh nước
Tôi khẽ thở dài.
Giá như em nhìn thấy tôi
nhận ra tôi
đến bên tôi
Tôi sẽ nói hết nói hết nói hết những điều chưa một lần được nói
Dưới mái trường thân thương ta bên nhau một ngày sau cuối
Có thể chẳng còn gặp lại nữa trong đời


Nhưng bởi tôi chỉ là một kẻ
Lặng thầm nghĩ về em
với nỗi nhớ tiến đến cộng vô cùng
Nên giờ đây chỉ mình tôi nghẹn ngào hát lên khúc tình ca cho một mùa hạ của những-điều-chưa-một-lần-dám-nói
Giữa sân trường quạnh vắng
không em.

Khát

Cuối ngày.
Em cố giữ lại vệt nắng lung linh trên cành khô sắp gãy
thế mà nắng cũng tan đi.

Những buổi hoàng hôn lộng lẫy
em muốn thấy anh
bên em, lắng nghe ly khúc của mặt trời.
Từng ngày
sau lời chia tay
là sự bất an dịu dàng trong bóng tối.
Em thao thức chờ bước sang ngày mới;
Em muốn gặp anh.

Thế giới em
thú vị như một bức tranh còn dang dở
Anh là những gam màu rạng rỡ
em chưa biết đến bao giờ.

Ngày tháng hai se lạnh
Em thả những ước vọng về anh lên trời
Mỗi khi nhớ tiếng anh cười
em lại rơi nước mắt.

Dù chỉ là ảo ảnh, em vẫn mong sống được những mộng tưởng về anh
về một điều gì đó tốt đẹp hơn
em không rõ tên
chừng như không ai biết.

Mặt trời vẫn đến và đi từng ngày
cùng những bản tình ca
đẹp như chân trời mang sắc lửa.
Những kẻ cô đơn như chúng ta
tìm đến nhau như tìm hơi thở
giữa bầy nhân loại thiếu vắng tình yêu.

Feb 9, 2007