Tựa gốc (original title): Tonight I Can Write The Saddest Lines (Pablo Neruda)
Đêm nay tôi có thể viết những dòng sầu muộn nhất
– Pablo Neruda
Đêm nay tôi có thể viết bài thơ buồn nhất trong các bài thơ.
Ví dụ tôi viết rằng, “Đêm đầy sao,
và những ngôi sao, xanh biếc, run rẩy trong xa vời.”
Ngọn gió đêm lăn trên bầu trời và cất tiếng hát.
Đêm nay tôi có thể viết nên bài thơ buồn nhất.
Tôi đã yêu nàng, và thảng hoặc nàng cũng đã yêu tôi.
Trong những đêm như đêm nay, tôi đã ôm nàng trong vòng tay.
Tôi đã hôn nàng biết bao nhiêu lần dưới bầu trời vô tận.
Nàng đã yêu tôi, đôi khi tôi cũng đã yêu nàng.
Làm sao tôi có thể không yêu đôi mắt to tĩnh lặng của nàng?
Đêm nay tôi có thể viết bài thơ buồn nhất.
Để nghĩ rằng tôi không có nàng. Để cảm nhận rằng tôi đã mất nàng.
Để nghe đêm mênh mông, và bao la hơn vì không có nàng.
Và bài thơ rơi vào cõi lòng như sương trên ngọn cỏ.
Có can hệ gì đâu khi tình yêu của tôi không giữ nàng được nữa
Đêm phủ đầy sao và nàng không ở bên tôi.
Chỉ có thế thôi. Ở nơi xa xôi, ai đó đang vang tiếng hát. Xa vời vợi.
Không có nàng, tâm hồn tôi lạc lối.
Như đang kéo nàng lại gần, đôi mắt tôi tìm kiếm nàng.
Trái tim tôi tìm kiếm nàng và nàng chẳng ở cùng tôi.
Cùng đêm ấy phủ trắng những tán cây
Chúng ta, chúng ta của ngày xưa, không còn như thế nữa.
Tôi không còn yêu nàng, thật thế, nhưng tôi đã yêu nàng biết bao nhiêu
Giọng nói tôi đi tìm ngọn gió nào chạm được đến tai nàng.
Thuộc về ai đó khác. Nàng sẽ là của ai đó khác. Như đã một lần
nàng thuộc về những nụ hôn của tôi.
Giọng nói của nàng, cơ thể nhẹ tênh của nàng. Đôi mắt nàng vô tận.
Tôi không còn yêu nàng nữa, đúng vậy, nhưng có lẽ tôi yêu nàng.
Tình yêu ngắn ngủi thế, sự lãng quên lại quá lâu dài.
Vì trong những đêm như đêm nay tôi đã ôm nàng trong vòng tay,
tâm hồn lạc mất vì không có nàng ở cạnh.
Dù đây có thể là nỗi đau sau cùng nàng mang lại cho tôi,
và đây có lẽ là bài thơ cuối tôi viết cho nàng.
(Việt Thanh dịch)