Just off the highway to Rochester, Minnesota,
Twilight bounds softly forth onto the grass.
And the eyes of those two Indian ponies
Darken with kindness.
They have come gladly out of the willows
To welcome my friend and me.
We step over the barbed wire into the pasture
Where they have been grazing all day, alone.
They ripple tensely, they can hardly contain their happiness
That we have come.
They bow shyly as wet swans. They love each other.
There is no loneliness like theirs.
At home once more,
They begin munching the young tufts of spring in the darkness.
I would like to hold the slenderer one in my arms,
For she has walked over to me
And nuzzled my left hand.
She is black and white,
Her mane falls wild on her forehead,
And the light breeze moves me to caress her long ear
That is delicate as the skin over a girl’s wrist.
Suddenly I realize
That if I stepped out of my body I would break
Into blossom.
Month: March 2007
Tonight I Can Write The Saddest Lines (Pablo Neruda)
I can write the saddest poem of all tonight.
Write, for instance: “The night is full of stars,
and the stars, blue, shiver in the distance.”
The night wind whirls in the sky and sings.
I can write the saddest poem of all tonight.
I loved her, and sometimes she loved me too.
On nights like this, I held her in my arms.
I kissed her so many times under the infinite sky.
She loved me, sometimes I loved her.
How could I not have loved her large, still eyes?
I can write the saddest poem of all tonight.
To think I don’t have her. To feel that I’ve lost her.
To hear the immense night, more immense without her.
And the poem falls to the soul as dew to grass.
What does it matter that my love couldn’t keep her.
The night is full of stars and she is not with me.
That’s all. Far away, someone sings. Far away.
My soul is lost without her.
As if to bring her near, my eyes search for her.
My heart searches for her and she is not with me.
The same night that whitens the same trees.
We, we who were, we are the same no longer.
I no longer love her, true, but how much I loved her.
My voice searched the wind to touch her ear.
Someone else’s. She will be someone else’s. As she once
belonged to my kisses.
Her voice, her light body. Her infinite eyes.
I no longer love her, true, but perhaps I love her.
Love is so short and oblivion so long.
Because on nights like this I held her in my arms,
my soul is lost without her.
Although this may be the last pain she causes me,
and this may be the last poem I write for her.
Đêm nay tôi có thể viết những dòng sầu muộn nhất (Pablo Neruda)
Tựa gốc (original title): Tonight I Can Write The Saddest Lines (Pablo Neruda)
Đêm nay tôi có thể viết những dòng sầu muộn nhất
– Pablo Neruda
Đêm nay tôi có thể viết bài thơ buồn nhất trong các bài thơ.
Ví dụ tôi viết rằng, “Đêm đầy sao,
và những ngôi sao, xanh biếc, run rẩy trong xa vời.”
Ngọn gió đêm lăn trên bầu trời và cất tiếng hát.
Đêm nay tôi có thể viết nên bài thơ buồn nhất.
Tôi đã yêu nàng, và thảng hoặc nàng cũng đã yêu tôi.
Trong những đêm như đêm nay, tôi đã ôm nàng trong vòng tay.
Tôi đã hôn nàng biết bao nhiêu lần dưới bầu trời vô tận.
Nàng đã yêu tôi, đôi khi tôi cũng đã yêu nàng.
Làm sao tôi có thể không yêu đôi mắt to tĩnh lặng của nàng?
Đêm nay tôi có thể viết bài thơ buồn nhất.
Để nghĩ rằng tôi không có nàng. Để cảm nhận rằng tôi đã mất nàng.
Để nghe đêm mênh mông, và bao la hơn vì không có nàng.
Và bài thơ rơi vào cõi lòng như sương trên ngọn cỏ.
Có can hệ gì đâu khi tình yêu của tôi không giữ nàng được nữa
Đêm phủ đầy sao và nàng không ở bên tôi.
Chỉ có thế thôi. Ở nơi xa xôi, ai đó đang vang tiếng hát. Xa vời vợi.
Không có nàng, tâm hồn tôi lạc lối.
Như đang kéo nàng lại gần, đôi mắt tôi tìm kiếm nàng.
Trái tim tôi tìm kiếm nàng và nàng chẳng ở cùng tôi.
Cùng đêm ấy phủ trắng những tán cây
Chúng ta, chúng ta của ngày xưa, không còn như thế nữa.
Tôi không còn yêu nàng, thật thế, nhưng tôi đã yêu nàng biết bao nhiêu
Giọng nói tôi đi tìm ngọn gió nào chạm được đến tai nàng.
Thuộc về ai đó khác. Nàng sẽ là của ai đó khác. Như đã một lần
nàng thuộc về những nụ hôn của tôi.
Giọng nói của nàng, cơ thể nhẹ tênh của nàng. Đôi mắt nàng vô tận.
Tôi không còn yêu nàng nữa, đúng vậy, nhưng có lẽ tôi yêu nàng.
Tình yêu ngắn ngủi thế, sự lãng quên lại quá lâu dài.
Vì trong những đêm như đêm nay tôi đã ôm nàng trong vòng tay,
tâm hồn lạc mất vì không có nàng ở cạnh.
Dù đây có thể là nỗi đau sau cùng nàng mang lại cho tôi,
và đây có lẽ là bài thơ cuối tôi viết cho nàng.
(Việt Thanh dịch)