Hôm nay tự nhiên đọc được bài thơ này trên Tuổi Trẻ Online. Đơn giản, nhưng rất Sài Gòn – nắng, bụi, mưa, đông đúc, và những hàng ăn đêm…
Sài Gòn
NGÔ LIÊM KHOAN
Sài Gòn nắng đến độ
Em phủ kín khẩu trang
Ta chỉ còn biết yêu đôi mắt
Sài Gòn mưa đến độ
Ta chưa kịp xòe ô
Em đã về nhà ai ướt áo
Sài Gòn bụi đến độ
Ta lạc mất mùi nhau
Sau một chiều kẹt xe vô cớ
Sài Gòn đông đến độ
Có quá nhiều dáng người
Ta sửng sốt… là em
Sài Gòn rộng đến độ
Mười năm ta xa nhau
Chưa một lần gặp em tình cờ trên phố
Sài Gòn vui đến độ
Ta không còn đủ buồn
Để đi hết những quán đêm
Hi, Cam on Ban da doc bai tho Sai Gon. Nang, bui, mua, dong duc la dung, nhưng doc lai toi khong thay hang an o dau ca, quan dem thoi. Hihi.
Cảm ơn anh Khoan đã ghé thăm blog. Tôi đọc lại cũng thấy anh chỉ viết quán đêm thôi. Chắc lần đầu đọc tôi nhớ tới mấy hàng ăn đêm ở SG. Quán thì có thể là quán chè, quán bia, quán hột vịt lộn… hihi, đa số đều là hàng ăn, phải ko anh?